Dịch Covid-19, giãn cách xã hội, ngừng mọi hoạt động, cấm tập trung buôn bán...Những bản tin ngày ngày liên tục dội vào thành phố tạo thành vết thương rỉ máu. Vết thương đó lại khắc nét rõ ràng hơn bao giờ hết
lên cuộc sống của những người lao động tự do, buôn gánh bán bưng vốn đã lắm khó khăn chật vật.
Thành phố hoa lệ. Hoa cho người giàu và lệ cho kẻ nghèo. Lẽ thường đó vào thời điểm này càng trở nên đau lòng đến quay quắt.
Với những người có công ăn việc làm ổn đinh, mùa dịch có thể khiến họ bị cắt giảm tiền lương tháng này, không có tiền nhà cho tháng tới, bữa cơm bớt đi chút ít thịt cá. Với những người bán hàng rong, vé số... ảnh
hưởng của Covid-19 được đo đếm cụ thể bằng những ly cà phê, chai nước hay gói xôi bán ra mỗi ngày. Họ rơi vào cảnh túng thiếu, bữa no bữa đói.
“Bán bánh dạo, bữa nào hay bữa đó, tằn tiện từng đồng bạc. Nghỉ hôm nào là đói hôm đó. Già rồi nhưng con cháu ai cũng đói cũng khổ, nên phải tự mình lo lấy thân thôi. Giờ còn lao đao vì dịch nữa”,
ông Y. 68 tuổi, quê ở Bình Định vào Sài Gòn đã mười mấy năm - bộc bạch. Trước dịch, hàng ngày ông vẫn đi bán bánh trên chiếc xe đạp cà tàng cùng cái sọt bằng sắt treo đầy những bánh ú, nem chua, bánh bông lan… từ
bến xe Chợ Lớn (Q.6) vòng vèo đến khắp mấy quận trung tâm. Cứ mỗi lần bùng phát dịch, ông lại hoang mang lo lắng vì không biết làm gì để kiếm ăn.
“Nhiều hôm rét căm vẫn phải ngồi bán, nắng nóng cũng không nề hà, rồi những hôm mưa rào ập đến chạy không kịp. Dịch bệnh tôi cũng sợ lắm chứ, nhưng sợ hơn cả là chết đói. Rồi ai nuôi con, ai nuôi gia đình?”
- Chị N. tâm sự. Theo lời chị N., hàng nước là thu nhập của cả gia đình, giúp chị nuôi 2 người con ăn học, lo cả cho chồng bị teo cơ không thể lao động. Khi chưa có dịch, ngày nào nhiều chị bán được 300.000 đến
400.000 đồng, nhưng nay thì ngồi cả ngày cũng không bán nổi 150.000 ngàn.
“Người nghèo, ở chỗ nào, hoàn cảnh nào cũng dễ tổn thương..."
- Nguyễn Ngọc Tư -
Hoian/2021
“Tháng này chưa biết lấy tiền đâu trả tiền nhà. Nhà tập thể nhiều người ở chung, căn nhỏ xíu chục mét vuông mà trên gác, dưới trệt cũng chừng 10 người, vậy chứ tháng cũng tốn 1 triệu tiền trọ. Ăn uống thì bữa đực
bữa cái" - bà N. thở dài. Dịch giãn cách, Nhà nước cấm hàng rong, bà chạy dịch về quê. Vừa vô bán trở lại chưa nổi tháng thì dịch đã bùng lại.
“Ngủ không quen con à, vào góc tối ngủ thì muỗi nó cắn, ra ngoài ngủ thì lạnh quá, phải mặc áo mưa vào ngủ mà đêm vẫn lạnh lắm, đèn chiếu thẳng vào mặt khó chịu quá.” - chú Hải (64 tuổi) phải chịu cảnh màn trời
chiếu đất bị chủ trọ đuổi ra khỏi nhà đã 9 ngày chia sẻ.
Còn không ít những thân phận, mảnh đời khác cũng đang cố bám trụ giữa lòng thành phố như những cái bóng lay lắt chớp tắt. Mong manh dễ vỡ là cái kiếp người.
Hào nhoáng, mơ tưởng như lớp vôi vữa, cứ dần rụng rơi. Thành phố không phải thiên đường cho tất cả cư dân lặn ngụp trong lòng nó."
- Bóng Của Thành Phố | Nguyễn Ngọc Tư
“Giờ chỉ mong được bình thường lại như trước. Kẹt xe, nắng mưa thất thường, mệt mỏi mấy cũng được. Miễn không thấy bản tin thêm ca nhiễm nào, không phải thấp thỏm vì thấy chăng dây chắn lối khắp đường
phố.”
KiotViet | Emagazine/2021